Thứ Bảy, 9 tháng 6, 2012

Khi buồn, khi vui


Khi buồn, mình thấy trời màu xám và những cơn mưa thật u ám. Khi vui, mình thấy những cơn mưa tươi trẻ làm mát mẻ tâm hồn, rồi mình thích thú hít ngửi cái mùi nồng nồng của phố xá sau mưa. Khi buồn, mình nhìn trời nắng mà âm thầm nguyền rủa mùa hè oi bức, ngột ngạt nhưng khi vui, mình yêu mùa hè rực rỡ hoa phượng, háo hức đi biển và "rình rập" để diện quần short hoa, đi tông sặc sỡ và tung tăng dạo phố ăn kem.
Khi buồn, mình thấy lũ bạn thật phiền phức, bố mẹ chỉ cằn nhằn và ngoài đường toàn kẻ khùng điên. Lúc vui, mình thích thú nghe bạn bè tỉ tê, thấy bố mẹ thật sâu sắc và cô bạn hàng xóm xinh xắn, anh sinh viên bên cạnh hát hay còn bác bán nước đầu ngõ thật đon đả, duyên dáng. Khi buồn, mình thấy người này giỏi giang, đứa kia giàu có, kẻ khác lại đẹp xinh, ai cũng hơn mình dù thế này hay thế nọ. Lúc vui, mình thấy bản thân có nụ cười tươi tắn, có bố mẹ quan tâm, bạn bè yêu quý và thậm chí mình âm thầm tự hào về thân hình "bất hủ" của mình.
Khi buồn, mình thấy đường đi làm thật xa, thật nắng và quá sức bụi bặm nhưng khi vui, mình thích thú ngắm một cái váy đẹp xinh trong lúc tắc đường. Mình hát vu vơ, mua hoa và háo hức nghĩ xem hôm nay sẽ làm gì mới, học được gì hay và gặp được người nào thú vị. Khi buồn, mình hay tủi thân vì những tình yêu mình không có, những hạnh phúc mình chưa được nhưng khi vui, mình lại thích thú đời độc thân, yêu lối "tự kỷ" và sung sướng đời tự do phơi phới. Khi buồn, mình thấy niềm vui chẳng đáng kể. Nhưng khi vui, mình thấy nỗi buồn là gia vị còn cuộc sống là nồi canh.
Cuộc sống không chỉ toàn niềm vui cũng như con người chẳng ai hoàn hảo như có ai đó lỡ tự sự về bản thân rằng: "Nhược điểm của mình là không có nhược điểm gì". Mình đoán đây là câu đùa vui của một người hóm hỉnh hoặc không sẽ là của một người trải đời đủ để biết rằng quá hoàn hảo đôi khi cũng là một sự bất ổn.
Mình là người bình thường nên cuộc sống của mình không toàn may mắn và bản thân cũng chẳng phải toàn điều tốt đẹp. Nhưng không hiểu trong một ngày đẹp trời nào đấy, vào một hoàn cảnh bất ưng nào đấy, mình bị nhiễm thói quen tung hê đời sống.
Bây giờ, mỗi lúc buồn hay vui, mình thường có thói quen lựa chọn: mình sẽ ôm ấp nỗi buồn để nhuộm màu u ám hay giải thoát niềm vui để tô màu hân hoan cho những sự việc vẫn thế và cho những con người vẫn vậy? Và mình nghĩ rằng bản thân đã có nhiều những lựa chọn đúng hoặc chí ít cũng là những lựa chọn tích cực.

Chúc bạn mỗi ngày "chọn hơn một niềm vui".

Thứ Năm, 7 tháng 6, 2012

em và tình yêu của anh!


Sáng mùa hè nhưng em lại cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, từng cơn gió mùahè vô tình thổi tung mái tóc ngắn của em. Thế là mùa thu sắp về, sao lạnh lẽo vô cùng. Em bước thật chậm trên con đường nhỏ, tai đeo phone, nghe mãi giai điệu của bài hát: "Đành thôi quên lãng" http://mp3.zing.vn/bai-hat/Danh-Thoi-Quen-Lang-Khanh-Phuong/ZWZAOEB7.html
Em đã mở lòng ra đón nhận yêu thương một lần nữa! Đây rồi hạnh phúc dành cho em, một chút rung động, một chút hạnh phúc len lỏi vào trong tim em.
Cứ vấp ngã đi
Một lần vấp ngã em suy sụp, em không còn là em nữa. Mọi người vẫn nói em có nụ cười như nắng mùa thu dịu nhẹ như cho người ta cái cảm giác nhẹ nhàng và thoải mái. Bấy giờ em vẫn cười nhưng cười để che giấu đi cái con người yếu đuối trong em, cười để tỏ ra mình không sao! Em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trưởng thành hơn sẽ lớn hơn và sẽ hạnh phúc hơn sau tất cả những đau khổ và tổn thương mà em đã chịu. Chìm đắm với quá khứ với cái hạnh phúc mà đã tuột khỏi tay. Em vẫn sống vẫn tồn tại theo đúng cái nghĩa của quy luật sinh tồn nhưng em có còn cảm nhận có còn cảm giác gì đâu. Hạnh phúc? Niềm tin? Em không còn thấy nữa!
Một ngày nắng mùa đông năm ấy
Ngày anh đến nhẹ nhàng như cơn gió đi qua, cho người ta thấy run lên nhận ra rằng mình cần một hơi ấm nhẹ nhàng chứ không dồn dập gấp gáp. Cứ lặng lẽ bên em khi em cần một bờ vai để khóc bỗng kí ức tràn về bất chợt. Bên em khi em chính là bản thân em chứ không còn cái “vỏ ốc” cứng cỏi mà em tự tạo nên cho mình và chui vào. Là em chính em đấy! Cái con người với hai cuộc sống hai tính cách nhưng đồng nhất với nhau. Và anh cái người con trai thứ hai nhìn ra điều này!
Mở lòng ra em đón nhận yêu thương một lần nữa. Đây rồi hạnh phúc dành cho em, một chút rung động, một chút hạnh phúc len lỏi vào trong tim em. Hình như em đang yêu em lại đang vui vì có người quan tâm lo lắng cho em, có người gọi em một cách trừu mến là “em yêu". Em thấy mình thật bé nhỏ trong cái vòng tay ấm áp đó. Những khi cười vu vơ, cái niềm hạnh phúc có trong từng ánh mắt nụ cười. Em lại yêu thương lại quan tâm và chăm sóc cho “anh” thật nhiều. Em sống, em cố gắng, em vượt qua tất cả vì “anh”. Vì anh nói "Sẽ luôn bên em dù có khó khăn như thế nào và anh sẽ làm em cười nó hạnh phúc nước mắt sẽ ngưng rơi trên khoé mắt em!”, em tin vào điều đấy.
Thư tình: Tình lỡ cách xa, Bạn trẻ - Cuộc sống, Thu tinh, hanh phuc, dau kho, nuoc mat, yeu anh, nho anh, qua khu, thu tinh cho anh, thu tinh yeu, anh yeu em, em yeu anh, noi dau, noi nho

Đã có lúc em nghĩ vấp ngã đầu tiên mang lại thật nhiều đau khổ cho em, làm em chết lặng nhưng lúc này đây em cảm ơn những đau khổ và những vấp ngã đó để bây giờ em lại có cơ hội lần nữa - một cơ hội gặp và yêu anh, một cơ hội để được hạnh phúc. Những ngày có anh bên cạnh mình em cảm nhận yêu thương anh dành cho em qua từng lời nói từng hành động từng ánh mắt. Em thầm hứa sẽ yêu anh và bên anh mãi mãi, sẽ là “vợ yêu” của anh. Và em đã và đang cố gắng từng ngày từng ngày anh ak.

Một ngày gió mùa
Em tưởng chừng như nổ tung với những kỉ niệm về anh và nỗi nhớ này. Em muốn tìm cho mình một lối thoát cho tất cả. Em cô đơn lạc lõng và trống rỗng…
Em cứ đi đi mà không biết mình đang đi đâu,  đi mà trong đầu nó miên man suy nghĩ. Em nhớ về anh! Và rồi…
Em tạm xa những toan tính, suy nghĩ của đời thường, những đau khổ mà nó phải chịu những ngày tháng qua!
Em biết con đường em đi sẽ còn dài lắm, đau khổ em phải chịu cũng còn nhiều lắm, nước mắt của em sẽ vẫn sẽ phải rơi nhưng em hiểu em vẫn sẽ phải đi tiếp vẫn sẽ phải cố gắng vì biết đâu nơi phía cuối con đường, "hạnh phúc dành cho nó đang đợi em". Chỉ có đi tiếp em mới biết được điều gì đang đợi em ở cái bến dừng đấy. Yêu anh!
***